Loài hoa
bồ công anh hình cầu, màu trắng, phát tán bằng hạt nhờ gió. Đó là những
bông hoa dại, mọc thấp lè tè trong trảng cỏ bên vệ đường. Với nhiều người, hoa
bồ công anh không có gì đặc biệt bởi vì nhìn bên ngoài nó rất đỗi bình
thường, cái hoa trắng ngà, là những sợi nhỏ xíu như tơ, tận cùng bằng những hạt
nhỏ màu nâu xám, ghim xung quanh một "cục" nhụy to tướng, có thể gọi
là những cánh hoa hay không còn tùy người cảm nhận nữa. Hoa bồ công anh có màu
sắc không hề hấp dẫn, hoa thì vô cùng mong manh, không thể ngắm được lâu vì chỉ
cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bay nó ...
Ngoài ra, khi đến với thành phố hoa Đà Lạt, du khách có thể chọn thuê khach san Da Lat gan cho Thu Hà Hotel với nhiều tiện nghi thoải mái như:
- Giá niêm yết công khai (chính chủ).
- Có bãi đậu xe ngay trong khách sạn.
- Cách chợ Đà Lạt 100m.
- Cách Hồ Xuân Hương 100m.
- Luôn đươc bình chọn trong top 10 google về khách sạn tại Đà Lạt.
Trước khi đến Đà Lạt tôi biết hoa Bồ
Công Anh qua những trang truyện tranh Đô-rê-mon của tác giả Nhật Bản Fujiko F.
Fujio. Đôi khi tôi tự hỏi: tại sao tác giả của Đô-rê-mon lại nghĩ đến những đóa
hoa Bồ Công Anh bé nhỏ trong một tác phẩm rất hiện đại của mình? Có rất nhiều
loài hoa khác cũng rất đẹp, rất đáng để kể, ví dụ như loài hoa Anh Đào nổi
tiếng chẳng hạn. Câu hỏi thì có thể đặt ra nhưng cũng không nhất thiết phải
truy đến cùng câu trả lời, nhất là khi tôi chẳng biết một chữ tiếng Nhật nào.
Thế rồi một ngày đẹp trời tôi quyết định lên Đà Lạt để “lập nghiệp” - giờ nghĩ lại mới thấy mình liều lĩnh, chứ lúc ấy cứ được xách ba lô và đi là thích, chả biết sợ là gì. Hai mươi sáu tuổi nhưng tôi lúc ấy còn ngớ ngẩn hơn cả một đứa con gái 19 tuổi thạo đời, bước ra từ một ngôi trường mà ở đấy phần lớn thời gian đắm chìm trong thế giới của những quyển sách. Đành rằng sách mở ra cho ta những chân trời mới, nhưng đó là cho ước mơ, không phải cho cuộc sống thực tại. Nhưng mà tôi là một đứa sinh viên hay thích nghe lời dạy của các thầy, trong đó có một lời dạy tôi triệt để thực hiện: “Tuổi trẻ là phải ngu ngơ một tí… để sau này trưởng thành đỡ tiếc!”.
Thế rồi một ngày đẹp trời tôi quyết định lên Đà Lạt để “lập nghiệp” - giờ nghĩ lại mới thấy mình liều lĩnh, chứ lúc ấy cứ được xách ba lô và đi là thích, chả biết sợ là gì. Hai mươi sáu tuổi nhưng tôi lúc ấy còn ngớ ngẩn hơn cả một đứa con gái 19 tuổi thạo đời, bước ra từ một ngôi trường mà ở đấy phần lớn thời gian đắm chìm trong thế giới của những quyển sách. Đành rằng sách mở ra cho ta những chân trời mới, nhưng đó là cho ước mơ, không phải cho cuộc sống thực tại. Nhưng mà tôi là một đứa sinh viên hay thích nghe lời dạy của các thầy, trong đó có một lời dạy tôi triệt để thực hiện: “Tuổi trẻ là phải ngu ngơ một tí… để sau này trưởng thành đỡ tiếc!”.
Những tháng ngày ở Đà Lạt đúng là xứng đáng với sự ngu ngơ của
tôi, bởi dù phải đối diện với một hành trình xin việc khó khăn - không quen
biết ai, không hiểu gì về hệ thống chính quyền địa phương, không có người bạn
địa phương nào trước khi đến - tôi vẫn thản nhiên như đang sống ở mảnh đất đã
sinh ra mình.
Một ngày nọ, khi tôi lang thang bên bờ hồ Xuân Hương, những bông hoa Bồ Công Anh hồn nhiên đu đưa trong gió khiến tôi nhớ lại câu chuyện về loài hoa này trong truyện Đô-rê-mon, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại cười rất thích thú: “loài hoa bé nhỏ này còn đủ can đảm để vượt núi, băng rừng duy trì sự sống, ta là con người, lại lớn hơn những hạt hoa kia mấy tỉ lần, sao lại phải sợ!”. Cứ như thế, tôi đã ở Đà Lạt nửa năm với những công việc khác nhau với khoản thu nhập vừa phải cho một người mới bước chân vào cuộc mưu sinh thực sự.
Một ngày nọ, khi tôi lang thang bên bờ hồ Xuân Hương, những bông hoa Bồ Công Anh hồn nhiên đu đưa trong gió khiến tôi nhớ lại câu chuyện về loài hoa này trong truyện Đô-rê-mon, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại cười rất thích thú: “loài hoa bé nhỏ này còn đủ can đảm để vượt núi, băng rừng duy trì sự sống, ta là con người, lại lớn hơn những hạt hoa kia mấy tỉ lần, sao lại phải sợ!”. Cứ như thế, tôi đã ở Đà Lạt nửa năm với những công việc khác nhau với khoản thu nhập vừa phải cho một người mới bước chân vào cuộc mưu sinh thực sự.
Tôi đã rời Đà Lạt, không phải vì nơi đó không cho tôi một cuộc
sống đủ để dung thân trên trái đất này, mà vì tình yêu của tôi đối với nghề
nghiệp của tôi. Trong cuộc sống, có những lúc ta phải đối diện với những lựa
chọn rất khó khăn, thậm chí là nghiệt ngã, nhưng đã là con người thì sao có thể
tránh khỏi thách thức đó. Giờ đây, sau sáu năm rời khỏi Đà Lạt, tôi ở
Kaohsiung, một thành phố nằm giữa núi và biển, trong Trường Đại học Quốc gia
Sun Yat-sen (thường gọi là Trường Trung Sơn
Một buổi chiều Chủ Nhật, tôi lang thang trong khuôn viên của
trường, rồi cứ thế tiến thẳng ra trung tâm thành phố. Trên con đường ngoằn
ngoèo ấy, tôi nhìn thấy những bông hoa Bồ Công Anh mọc thản nhiên trên những
tường đá. Như bao nhiêu loài thực vật có sức sống mãnh liệt khác, những hạt mầm
Bồ Công Anh đã tồn tại ngay cả ở nơi gió biển thổi vi vu suốt ngày đêm, khiến
không ít loài hoa khác phải héo mòn.
Nếu có một sự gặp nhau trong những cảm nghĩ của tôi về những bông
hoa Bồ Công Anh này thì đó chính là những điểm tương đồng trong cuộc đời của
tôi sau sáu năm rời khỏi Đà Lạt. Cũng là đi để tìm một con đường mưu sinh cho
những tháng ngày sống tạm trên cõi trần gian này, cũng phải đối diện với những
khó khăn như thể hồi mới bắt đầu lập nghiệp. Hơn ai hết, tôi thích những hạt Bồ
Công Anh không phải vì chúng đẹp, mỏng manh hay kiên cường trước nắng gió mà vì
trong sự nỗ lực của mỗi hạt mầm là một bài học về một thế giới khác. Ở đó, cái
tôi trôi dạt có thể trải nghiệm và suy nghĩ.
Hệ thống biệt thự du lịch Lavender chuyên cho thuê biệt thự Đà Lạt - biệt thự nghỉ dưỡng Vũng Tàu giá rẻ, chất lượng, tiện nghi cao cấp: bồn tắm, hồ bơi, lò sưởi, sân vườn rộng rãi thoáng mát thích hợp tổ chức tiệc BBQ, picnic cho gia đình, bạn bè. Gọi ngay: 0911 759090 Ms.Ngọc, 0915 390202 Ms.Thảo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét